Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Cũng có hôm ngủ khá say. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Để đỡ tình cờ lặp lại. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Không được đâu cậu ơi.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Cô gái bảo: Vô duyên. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Mất cái giấc mơ đấy. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.