Các bạn đang cầm trên tay cuốn sách mới toanh của Leil Lowndes một trong những diễn giả về nghệ thuật giao tiếp nổi danh nhất nước Mỹ hiện thời.Đó là lý do tại sao mình gọi điện khi cậu không có ở văn phòng.Đó là những gì mà Dale Carnegie viết cách đây bảy mươi năm.Đến đoạn này, những khán giả thất vọng đã bắt đầu đi ra khỏi phòng.Khoảng hơn một nửa trong số đó sẽ được trơ tráo cho là bạn thực sự nhớ tên của họ! Một nửa của nửa đó có thể liên hệ lại với bạn.Bạn làm cho anh ấy cảm thấy được công nhận, được chấp thuận và được phê duyệt.Thậm chí nếu phần lớn chúng ta thực sự có một ai đó lập kế hoạch cho mình,tại sao lại phải thông báo việc đó? Hãy cố gắng tạo vẻ tự định hướng, đừng bị ra lệnh bởi một ai khác.Tôi hỏi cô ấy, Chị sống tại khu phố nào ở Manhattan?Câu hỏi: Bạn có thể nói như thế nào khi mỗi người viết thư đều cảm thấy thấp hơn thế về địa vị so với người mà họ gửi thư đến?Họ coi đó là lén lút nếu người nhận không biết những người khác nhận thư.
