Đừng nhầm bạn với tôi. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Sau đây là một số dữ kiện. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Hoặc về sau mới lí giải được. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Tôi và thằng em lại về. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.