Không có thời gian để sửa chửa. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Mẹ, tôi và một người quen. Không, tôi không cần biết. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Nhà văn nhắm mắt lại. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.