Sid vô cùng vui mừng. Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin.
Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ. Chàng vui mừng nhảy lên chú ngựa trắng nhanh chóng hướng về vùng đất của những chú bò lùn mười hai chân. Chỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi.
Thật ra, Sid cũng cảm thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi của mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này. Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn. Không ai nghĩ là sẽ tìm thấy cây bốn lá ở đấy.
- Thế ngài có biết tôi có thể tìm được đất mới ở nơi nào không? Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm một điều gì đó có thể cải thiện được tình hình. Chúng nở ra hàng trăm cây, đủ mang lại may mắn quanh năm.
Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay. Có những lúc trong tâm trí chàng cảm thấy mình đã bỏ qua nhiều thời gian và công sức để chăm sóc một nơi mà chưa chắc đã là chỗ mà cây bốn lá sẽ mọc lên.
Nắm được bí mật tạo ra sự may mắn, tôi sẽ tiếp tục chinh phục những thử thách khác và tạo nên may mắn cho mình và cho mọi người. - Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. Chàng cảm thấy hạnh phúc làm sao.
- Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi. Còn với những ai dám tin, dám tạo ra các điều kiện của sự may mắn thì họ không tin vào những điều may rủi. Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không?
Những tán lá dày đặc tầng tầng lớp lớp phủ lên nhau khiến ánh nắng mặt trời không thể nào xuyên qua được, vì thế quanh năm khu rừng trông thật u tối ngay cả lúc ban ngày. - Ngươi và con ngựa trắng của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Ngươi muốn gì ở đây? Ta mới vừa gặp một gã cũng như nhà ngươi. Ngược lại với Nott, sáng hôm đó, ngay khi vừa thức dậy, Sid thấy ngay kết quả của những việc chàng đã làm đêm hôm qua: chàng thấy những tia nắng mặt trời rạng rỡ chiếu sáng mảnh đất tươi tốt đầy nước mà chàng đã chuẩn bị.
Với thanh kiếm trên tay, chàng vừa ngủ vừa canh chừng thú dữ. Thời gian sắp hết rồi! Một số đề nghị ta nên tổ chức một cuộc đấu kiếm dành cho tất cả các hiệp sĩ trong vương quốc.
Anh có một niềm tin sắt đá vào mục tiêu của mình, ngay cả khi người khác cố tìm cách bán sự may mắn cho anh hay gièm pha, cản lối mong anh lạc hướng quên mục tiêu. Chàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Chẳng còn gì để nói, Nott chậm chạp leo xuống núi.