Mất cái giấc mơ đấy. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Xôi em để trong lồng bàn.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Nhưng không phải là tất cả.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Không được đâu cậu ơi. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Nhiễm thói ấy mất rồi. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Có lẽ mình nên im lặng. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Bạn có hai giọng chính.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Con mèo nằm trên nóc tivi. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.