Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.