Cho nên tôi không dám trốn.Mỗi tuần tôi bỏ ra hai đêm theo lớp giảng cho người lớn ở Nữu Ước.Không có một người nào lại gõ cửa cho tôi hay rằng hiện trong nước Mỹ, cứ mười người có một người bị chứng thần kinh suy nhược mà đại đa số những kẻ đó đều do ưu tư và cảm xúc bất an mà sinh bệnh.Từ đó không có tin tức gì về con hết.Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được".Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào.Phải làm thế nào cho tình cảm khá hơn bây giờ? Làm cách nào để đổi trái chanh này thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?".000 mỹ kim huê hồng và nổi danh là tay bán dạo kiếm được nhiều tiền hạng nhất hồi ấy.Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không.Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.
