Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Có ai mất xe lại thế không.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Xôi em để trong lồng bàn. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.