Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Viết là một lao động kỳ diệu. Ta không thích nổi cáu.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.