Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Con mèo nằm trên nóc tivi.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Đừng nhầm bạn với tôi. Một số người trong số họ cũng biết.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Mấy con hổ cũng thế.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Êm dịu và hoang vắng. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.