Nghe thế Sinatra mới chịu đồng ý. Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì? Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.
Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi gì.
Tóm lại, sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi phỏng vấn chẳng bao giờ thừa cả. Hãy vào một căn phòng trống, hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về, hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả.
Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi. Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy. + Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc giáo sư, tiến sĩ
Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không. Nếu bạn là người được chọn làm đại diện để phát biểu ở tang lễ thì những điều cơ bản cũng như tôi vừa trình bày. Việc này chắc chắn không bao giờ thừa.
Và dù bạn có là ai, cũng nên học phong cách nói ngắn gọn mà sắc sảo của họ. Nhất là khi họ bị động vì sự quá nổi tiếng của anh ấy (hay cô ấy). Đôi khi câu chuyện này được tranh luận suốt cả bữa tối.
Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết. Không hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều:
Nếu bạn thấy họ cứ mỗi câu mở miệng lại là một từ dạng trên, thì hãy báo tin ngay cho sách Kỷ lục Guinness! Hãy hỏi thử xem lẵng hoa ai cắm mà đẹp thế… Những đồ vật tuy vô tri vô giác song rất có ý nghĩa với cuộc trò chuyện của bạn. Việc nói không phải là sự cưỡng ép, không phải là một điều quá khó khăn phức tạp hay là cách để giết thời giờ.
Khi kể câu chuyện này Sinatra đã làm cho khán thính giả cười vỡ bụng. Thế rồi đột nhiên sau ba tuần, người phát thanh buổi sáng nghỉ làm. Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại.