Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Chẳng có gì đáng bực cả. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Mọi người vẫn thấy bình thường. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Như những lúc tôi không cần em. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Và cũng thật dễ hiểu.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi không có bản lĩnh.