Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. Trong cuộc tìm kiếm câu trả lời cho điều này, một số người bị rối loạn về mặt tinh thần và tâm lý, và nhiều người vẫn còn hết sức sợ hãi. Trước hết, bà đến một lâu đài, gõ cửa và hỏi: “ Tôi đang tìm một ngôi nhà chưa biết đến đai khổ bao giờ.
Vì thế, ông tuyên bố rằng ông mới là nhà phát minh thực sự của máy điện thoại. Nhưng nhiều người trong chúng ta lại không hiểu được điều này . Cruz để ở với bà nội.
Chúng tôi đang bay vút lên cao – mục đích của chúng tôi là chinh phục cả thế giới! Chúng tôi biến những kho hàng của mình thành nơi đào tạo các nhân viên hàng đầu thành các nhà quản lý, những người mà ngày nào đấy sẽ được gửi đến điều hành những doanh nghiệp tương tự ở các quốc gia khác. Đừng mong đợi có người cho bạn mượn tiền để vượt qua khó khăn. Cho đến khi qua đời, ông vẫn không biết đọc, biết viết, nhưng ông đã tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn người.
Dù gì đi nữa, cho đến lúc đó, tôi đã trải qua những nỗi cơ cực thời thơ ấu, những lần xin việc thất bại, những thất bại trong kinh doanh và thất bại trong quan hệ tình cảm. Đó chính là hai yếu tố khiến ông quyết tâm thành công. Ngược lại với mong muốn của gia đình, bà và chồng bà lao vào việc kinh doanh.
Cuối cùng, để mở rộng việc kinh doanh, bà phải bán rẻ căn hộ của mình và chuyển đến một căn hộ ổ chuột, không nước máy và điện. Coring một lần nữa đi vào công việc kinh doanh. Bà bị tai nạn nghiêm trọng, cổ bị nứt và gãy, một bên cơ thể bị liệt từ cổ trở xuống.
Vậy đâu mới là thành công thật sự? Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều đã biết hoặc đã nhìn thấy cầu vồng. Bị đánh bại trong cuộc chạy đua vào ghế đại biểu cử tri bầu tổng thống năm 1940, bị thất bại khi chạy đua vào hạ viện năm 1843, được bầu vào hạ viện năm 1846. Chừng nào ta còn sống , ta còn nếm trải nỗi sầu khổ, buồn phiền và đau đớn.
Chúng ta đánh giá cao “sự thành công” và đánh giá thấp, thậm chí không thèm nhìn nhận “sự thất bại”. TRÍCH LỜI TIẾN SĨ MAHATHIR MOHAMAD NĂM 1994 TẠI HỘI NGHỊ THƯỢNG ĐỈNH TRUNG QUỐC Một người mà lẽ ra phải được xã hội giúp đỡ giờ đây lại đi giúp đỡ những người khỏe mạnh khác trong xã hội.
Lời nói đó là: “ Cuộc sống đã hết sức tử tế với tôi. Nhưng định mệnh đã giáng cho bà một đòn chí tử. */ Alexander đai đế là một trong những người gù lưng.
Thậm chí, ngay cả lúc ăn trưa, ông cũng không có thời gian nghỉ nghơi vì công việc của ông cũng là bao gồm việc thu dọn bàn ăn cho mọi người và lau dọn. Những người không có các nhiệm vụ trở thành những kẻ mơ mộng vớ vẩn và những nhà thám hiểm. Nhờ một mẩu thông báo mà ông bà bà mới biết được cháu mình còn sống và đến bệnh viện nhận bà.
Người chủ cửa hàng không biết phải làm gì cả. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông. Thật ra người ta khó có thể không làm gì, đặc biệt là trong xã hội luôn đòi hỏi chúng ta phải làm “một cái gì đó”.